– Mẹ thằng cu Tí đã dậy chưa, rổ rau mẹ nhặt sẵn để trên bếp, nhớ lấy mà nấu nghe chưa?
Không thấy tiếng con dâu trả lời, nhưng bà Hòa vẫn quẩy gánh rau ra chợ. Bà tự nhủ chắc nó đã nghe đủ cả, không trả lời dễ chừng còn muốn ngủ nướng thêm chút nữa. Rõ thật là … dâu quý…
Gánh rau của bà Hòa vừa ngon mắt lại bán với giá mềm nên ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết từ lúc nào. Nhìn sang bà Tâm hàng xóm, gánh rau vẫn ngồn ngộn như thể chẳng có bàn tay nào động vào. Vẻ sốt ruột bà Hòa gợi ý:
– Bà chuyển qua đây tôi bán hộ một ít, chứ bà bán thế này, khéo đến chiều cũng chẳng hết được.
Bà Tâm chép miệng:
– Bà nói cũng phải, rau cỏ nhìn thế này, đến mình nhìn còn chán huống hồ người mua. Dạo này cũng tại ông nhà tôi ốm quá, thành thử không phân, gio được nhiều.
Vừa nói bà Tâm vừa chuyển rau sang cho bà bạn. Hai bà vừa nói chuyện vừa mời khách mua rau, nhưng dù được bà Hòa hỗ trợ thì gánh rau cũng chẳng vơi đi là mấy.
Cái nắng đã lên đến đỉnh đầu. Dễ chừng đã quá trưa, bà Hòa đang định quảy gánh không về nhà thì nghe tiếng gọi thất thanh:
– Mẹ ơi… khổ thân con, thằng Tí nó… nó.
– Nó làm sao, bà Hòa hoảng hốt vì đã nghe rõ tiếng gọi là của con dâu mình.
– Nó đau bụng… nôn mửa ở nhà… mẹ về ngay đi.
Bà Hòa bỏ quang gánh, chạy vội về nhà. Người ngồi, người đứng lố nhố chật cả gian giữa. Thấy bà Hòa, đám đông giãn ra.
Thằng Tí nằm co quắp, mặt tái mét đang được y tá truyền dịch. Chai nước trong vắt được móc lên đỉnh màn.
Thấy bà Hòa, cô y tá lễ phép:
– Bà đã về, cu Tí chỉ bị ngộ độc do thức ăn nên bà đừng lo, cháu truyền chai dịch này xong chắc cu cậu sẽ tỉnh táo trở lại. Mà bà và mẹ cu Tí thử kiểm tra thức ăn lại xem, có cái gì gây ngộ độc hay không?
Bà đưa mắt nhìn con dâu. Mẹ cu Tí ấp úng:
– Con … con vẫn nấu ăn như thường lệ.
– Thế rau cô lấy ở đâu?
– Thì ở trong đống rau mà mẹ đã sắp để bán phiên chợ chiều…
– Thế thì cô giết cháu tôi rồi. Rau đó không ăn được mà chỉ để bán thôi. Rau sạch tôi đã nhặt để trên bếp kia mà. Khổ thân cháu tôi…
Cô y tá nãy giờ nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con mới chợt hiểu: thì ra bà Hòa trồng rau để ăn và để bán riêng. Rau để ăn bà chăm sóc rất kỹ lưỡng, không phân, gio, thuốc trừ sâu, còn rau để bán thì bà mặc sức áp dụng đủ loại thuốc kích thích sao cho chóng lớn, ngon mắt để bán được nhiều tiền. Đúng là “gậy ông lại đập lưng ông”.